Một cảm giác rất khó chịu chị à! Mấy ngày nay e cảm thấy mình ngủ quên, mà đúng là ngủ quên thật…nếu Đ ko đưa cái đó cho e xem, chắc e còn chưa chịu thức!!!ngốc! Sao cứ phải đợi có gì đó “đụng chạm” tới mình thì mới chịu làm việc ko bít! Nhìn thành phẩm của hắn, e nhớ lại những thứ “đẹp đẹp” e đã từng làm…hắn có tiến bộ, còn e thì ko! Sao e cứ hay như thế với người khác nhỉ!!! Tất nhiên, e ko giỏi bằng ai rồi, tại e chưa thấy thôi, mà hễ thấy ai giỏi hơn mình là…vậy đó! Quê…!!!
Chị nhắc e là hãy cứ bình thường đi, nhìn lên hay nhìn xuống gì thì mình vẫn ở mức của mình, có người giỏi hơn, có người dở hơn…haiz. Dạo này e dễ nghe lời chị thật…nhưng đâu đó trong lòng vẫn vằn vặc…khó chịu lắm…cứ như mình tự bỏ quên mình vậy…thấy có lỗi với bản thân gì đâu…
Ko phải cái kế hoạch ấy khoa học hơn nên e mới như thế này…mà là…cái bảng màu sắc ấy đập vào mắt e…e ko chịu được…ngay lập tức nghĩ “e đâu rồi, sao lại có thể làm nó sơ sài như thế!”. Ngay lập tức thấy “nhớ” mình ngày xưa, ngày mà suốt ngày loay hoay với photoshop, brochure…lúc ấy, thấy mìh có ích…hài lòng vì mình có thể làm được điều gì đó mìh thích…hãnh diện vì thứ mìh làm ra…
Bao lâu rồi ko quậy phá cái máy nhỉ, bao lâu rồi ko quậy phá đầu óc nhỉ…
Giờ phải nói lời cám ơn cái plan, nhưng e thích gọi là cái bảng màu sắc, đã gọi e quay về…!hì.
Mấy hôm nay chị cứ loay hoay với chính mình; chị lang thang trên Zing như một cô nhóc trốn tránh việc...Thậm chí trang blog của mình chị cũng không "dám" viết gì?
Thật sự chị cũng không biết tại sao mình lại như thế, thì cứ xin việc, cứ kiếm tiền, nhưng ... rồi sẽ như thế nào nữa nhỉ? Chị nghèo đến nỗi không có cụ thể một ước mơ ??? Gần 23 tuổi rồi, chị thấy mình cần-vội-vã ... Nhưng, cứ thế này thì khóc mất thôi, vì sợ gì đó...?!
Chị tìm kiếm ở mình tất cả những bản chất vốn có, tìm ưu rồi lại khuyết; nhưng cái gì đó cứ làm chị thấy mờ mịt - chắc là kinh nghiệm thực tế ?! Mà cái này thì phải "xông pha trận mạc" thôi ^^
Giờ em đang đi con đường chị đã qua, nhưng chị biết nó nhẹ nhàng hơn nhiều (lúc nào cũng sướng hết ấy), chị thì lại tiếp tục mò mẫm. Chị nhìn lên, lại nhìn xuống ... rồi nhìn lại con đường của mình.
[Viết tới đây thì T.Đ tới nè]
Giờ chị lại tiếp tục viết, nhưng tâm trạng có chút khác đi - như có ai đó ném cho cái phao vậy - ban đầu thật sự chị rất vướng víu câu chữ để nói về khó khăn của mình, có lẽ chị đã quen với vai trò người giúp đỡ.
Cô bạn hôm nay tiến bộ nhiều lắm, khiến chị vừa mừng cho bạn, vừa chạnh lòng cho chính mình. Chị tiếc 4 năm "khơi khơi" uổng phí...nhưng cũng đã rồi; chỉ là khắc phục nó thôi ! Chị đang gọi Aquarius về thực tế nè, chắc chị phải đi thêm một lối vòng nữa, Út à! Giờ chị lại phải F5 lại, tìm hiểu thêm nữa ... nên chưa biết là như thế nào ngay lúc này; à - lúc đọc bài blog của em, chị vui lắm ấy...Cảm-ơn-em!!! Có lẽ đây là thời điểm chị em mình phải HỖ TRỢ nhau, nhóc nhé, đứa này lôi đứa kia đi nha em !!!
Hôm qua dọn vô ktx, e soạn lại những tấm hình thuở “Pucca”…nhìn chúng mà nhớ…chọn vài tấm tâm đắc cho vào khung, ngày nào cũng nhìn những nụ cười ấy mà vui…
1...2...3...cười nào!
E đã có “giang sơn” riêng, nhưng vẫn nhớ những ngày “1 rừng 2 cọp”…đã có nhiều những giận hờn, cười khóc vì nhau...những quan tâm, lo lắng cho nhau…cả những yêu thương vẫn còn đọng lại đâu đó trên tường, trên giấy sticker…
Hi."ko đc ăn hoa!"
Hì, cũng may giờ lại được ở chung rồi…nghĩ cũng lạ…người ta nhìn vào bảo chị nghiêm khắc với e (hic.chị ăn hiếp e ra mặt lun mừ…) vậy mà e…có thấy gì đâu…nghĩ chị làm vậy là…phải đạo rùi!!! Chị biết không, e quen thế rồi…như hàng ngày phải ăn cơm và ngủ!!!
Nhìn cái mặt "dzan" của chị kìa!!!hix...
E đã quen chăm sóc chị từ những chuyện nhỏ (nặn mụn nè, mat-xa nè…) e đã nói với chị là e thích thế rồi phải ko? Nhất là lúc chị giận e ấy…
E đã quen nghĩ đến vẻ mặt thích thú của chị - lúc ăn cơm e nấu - mỗi lần nấu ăn…và thích nghe chị nói “mỗi lần nghĩ đến ở nhà có cơm e nấu là chỉ muốn về nhà, ko muốn ghé đâu nữa!”
E đã quen cạo gió, nấu cháo mỗi lần chị bệnh…còn nhớ e bảo thấy chị bệnh nặng thì e mới nấu ngon ko?hì hì..
E đã quen cộc cạch chở chị dạo phố và nghe chị ngân nga hát…đến nỗi chở người khác, người ta ko hát e thấy trống vắng gì đâu!(mà thật ra…chỉ thích nghe chị hát thôi!!!)
E đã quen nghe chị la mỗi lần làm gì đó sai sót, ko đúng lứa tuổi, hời hợt, vô tâm…
E đã quen ôm…bụng chị những khi muốn khóc (haiz.chị đâu để e ôm lâu đâu…thấy ghét!)
E đã quen dụi đầu vào…nách chị mỗi khi nằm gần…e thích nghe hơi của chị ấy mà…
E đã quen lắng nghe chị nói, những khi chị tâm sự, góp ý với e, những lúc chị buồn…e ko giúp gì được cho chị…e ko muốn im lặng thế đâu…chỉ là e ko biết nói gì!hic.
E đã quen…nhỏ lại những lúc đối diện với chị…tự nhiên nó thế chị ạ!
E đã quen nghe chị “đọc lời cảm nhận” mỗi lần nghe nhạc…thậm chí chị ko cần nói gì, ở bên chị e vẫn dễ cảm nhạc hơn!!! (Haiz.ko chỉ có nhạc đâu, những thứ khác, có chị ở bên mới thấy nó đẹp, nó hay!!!hic.)
E đã quen làm phụ chị những việc “nước tới lưng quần mới nhảy”!(để rồi sau đó 2 chị e…la liệt vì hậu kì!)
E đã quen ở bên chị, dù là chuyện gì đi nữa…
Vậy đó, tới lúc xa chị…chị mang cả núi thói quen của e theo!!! Nguyên 1 khoảng trống to đùng đùng chứ ít gì…
Số lần buồn vì phải xa chị của e giảm dần sau những lần chị về thăm…vì e hiểu e ko thể chỉ giữ chị mãi cho e…e hiểu có 1 nơi có thể cất tình thương vào đó và để nó luôn hiện diện …e hiểu có cách khác để yêu thương nhau, ko phải cứ phải ở bên nhau mới thương nhau được…
E biết, chị vẫn luôn cố gắng để thương e, thế nên chỉ cần là 1 chỗ (nhỏ thôi cũng được) trong lòng chị có-e, e đã vui rồi!(tùy lòng hảo tâm, cho thêm cũng được lun!hì.)
“Có những tình yêu nhỏ, nhưng đi cả một đoạn đường dài.” (e ko nhớ ai nói nữa!)